KÝ ỨC MÃI MÃI LÀ KỶ NIỆM - Võ Minh Duy
Tám năm được sát cánh bên Sao Bắc Đẩu, tám năm với biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn động lại, tám năm để trưởng thành hơn, phát triển bản thân của mình hơn. Đã được tám năm rồi kể từ ngày đầu tiên tôi tham gia Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu, tôi đã lớn lên và đã có rất nhiều thay đổi về tính cách, càng ngày càng chững chạc hơn nhưng cảm xúc của tôi với “gia đình thứ hai” này vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu.TỔNG
ĐOÀN SAO BẮC ĐẨU TP. HỒ CHÍ MINH
HÀNH TRÌNH 15 NĂM MỘT MÁI NHÀ CHUNG
………………………………..
BÀI CẢM NHẬN HƯỚNG DƯƠNG 2
KÝ ỨC MÃI
MÃI LÀ KỶ NIỆM
Võ Minh Duy – Thành viên BHL –
SBĐ Đông Tao Đàn
Tám năm được sát cánh bên Sao Bắc Đẩu,
tám năm với biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn động lại, tám năm để trưởng thành
hơn, phát triển bản thân của mình hơn. Đã được tám năm rồi kể từ ngày đầu tiên
tôi tham gia Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu, tôi đã lớn lên và đã có rất nhiều thay đổi
về tính cách, càng ngày càng chững chạc hơn nhưng cảm
xúc của tôi với “gia đình thứ hai” này vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu.
Ký ức là sự khơi gợi nỗi buồn và niềm vui từ
trong tiềm thức từ quá khứ, được mỗi con người lưu trữ trong bộ não qua
sự nhìn nhận , đánh giá chân thực của cuộc sống. Ký ức “đẹp”-hay kỷ niệm chính
là cái mà ta luôn mong mỏi từ bà hoàng ký ức. Vì nó là sự chuyển hóa từ một thứ
trong quá khứ mà ta thấy nó “đẹp” và ta đã hài lòng với cái khoảnh khắc mà nó
diễn ra.
Ừ thì quá khứ luôn ngập tràn ký ức…
Và ký ức trong tôi…
Là những điều chưa hoàn thành,
vẫn còn dang dở , là cơ hội nào đó đã bị bỏ lỡ , là thứ gì đó đã xảy ra ngoài ý
muốn của tôi , hay chính là khoảnh khắc mà biến cố nào đó đã kéo tôi sang một
hướng đi khác , kéo tôi ra khỏi sự yêu thương , kéo tôi rời xa gia đình … Và
càng làm tôi nhỏ bé hơn giữa thế giới này…
Khi đến với Sao Bắc Đẩu, gặp lại được
cách anh chị, bạn bè, các em nhỏ như là gặp được người thân. Sáng khi gặp mặt
chung tôi đều chào nhau bằng một cái vẫy tay hay một nụ cười thân thiện, các em
tiểu sao thì lanh lợi chạy lại chào to các anh chị thũ lĩnh đang dựng cờ và
trao nhau một nụ cười mỉm, các bạn thủ lĩnh thì chỉ kịp chào nhau một cái rồi
tranh thủ đi. Trong gia đình này có rất nhiều con người khác nhau với nhiều
tính cách, nhưng chúng tôi đều có chung mục tiêu giúp tổng đoàn phát triển hơn.
Tôi rất tâm đắc với một câu nói của thầy Huỳnh Toàn, Tổng trưởng Tổng Đoàn Sao
Bắc Đẩu: “Mỗi thành viên là một viên gạch thầm lặng để xây dựng một ngôi nhà chung
Sao Bắc Đẩu.”. Điều
quan trọng nhất trong một gia đình đó là sự đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau. Khi gặp
các khó khăn hay trắc trở gì thì mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, nếu gặp sai lầm
thì cùng rút kinh nghiệm. Các
cô chú thành viên danh dự với các kinh nghiệm dày dặn lúc nào cũng sẵn sàng
giúp đỡ, chỉ dẫn rất nhiệt tình, được mọi người gọi thân thương như Nội Mai, Nội
Vinh, Má Nga… đậm tình thương của một đại gia đình.
Kỷ niệm , đó là món quà của quá khứ dành tặng mà tôi luôn mang
theo bên mình , chưa có một giây phút nào mà những hình ảnh ấy biến mất hay mờ
nhạt trong tôi. Đó là điều đã quá xa xôi cùng với những con người mà giờ đây đã
đi vào tiềm thức . Có lẽ là rất khó để nói hết và rất khó để giải thích …Với
tôi kỷ niệm là thứ có được để mất đi . Và mất đi chính là để mãi
mãi tồn tại, dù chỉ là vô hình nhưng tôi yêu nó, những thứ khó phai nhòa
. Có lúc tôi đã muốn quay lại ….
Gắn bó với Sao Bắc Đẩu trong một thời
gian dài nên đây cũng là nơi có bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ, là nơi chứa đựng những
tình cảm trong sáng, tươi đẹp. Mỗi mùa trại hè đi qua đều đọng lại trong tôi
bao nhiêu nỗi nhớ về những đêm lửa trại rực đỏ hay những tiếng cười nói trong
lúc ăn, các trò chơi teamwork – teambuilding vui. Hay là những ngày hội đặc biệt
trong năm như Sinh Nhật, Lễ hội Noel hay Ngày hội hóa trang đã dần trở nên quen
thuộc, là một phần không thể thiếu của Tổng Đoàn Sao Bắc Đẩu. Để khi nhìn lại
những khoảnh khắc đã qua, những kí ức ùa về làm tôi nhớ lại rõ những cảm xúc,
biểu cảm của các bạn, không khí nhộn nhịp lúc ấy khiến tôi cảm thấy bồi hồi,
bâng khuâng.
Khi còn nhỏ, vào mỗi sáng chủ nhật, niềm vui của tôi là gặp được các bạn, các anh
chị thủ lĩnh, tham gia sinh hoạt thật vui năng nổ. Nhưng khi làm một thủ lĩnh,
tôi phải đối mặt với nhiều vấn đề khác. Khi đã là một người truyền lửa, tôi
luôn phải chuẩn bị thật kỉ nội dung sinh hoạt, đảm bảo rằng nó phải hay và mang
lại niềm vui cho các em với những bài học giáo dục thật ý nghĩa. Có những đêm gần
thi, cân bằng việc lên nội dung cho các em và ôn tập cho kì thi là một việc hết
sức khó khăn. Dù vậy, tôi không bao giờ phải than phiền về việc đó vì mỗi khi
thấy nụ cười của các em sau mỗi buổi sinh hoạt giúp tôi giải tỏa được những muộn
phiền, cảm thấy những công sức mình bỏ ra đều có giá trị.
Ký ức là nuối tiếc từ nỗi đau trong quá khứ .
Những kí ức đẹp thì trở thành niềm tin , còn ký ức đau thương lại là bài học
giúp ta trưởng thành hơn, nhưng sẽ có vài người lấy đó làm áp lực cho bản thân.
Thật sự ký ức vẫn chỉ là quá khứ , nhưng nó lại chi phối nhiều hoạt
động ở hiện tại và cả tương lai . Ký ức tồn tại trong bộ nhớ của con người, thì
“ làm sao xóa cho đành “, nó luôn có tầm ảnh hưởng bởi cái giá trị sâu
sắc của nó đối với riêng mỗi cuộc đời , mỗi hoàn cảnh khác nhau , với tôi nó
cũng ảnh hưởng rất nhiều. Có người vì nó mà có thể vươn lên , vượt qua muôn
trùng khó khăn . Tôi cũng muốn thế . Nhưng nó cũng đã nhấn chìm một phần nào đó
cái hy vọng của tôi vì…… tái tạo ký ức cũ chỉ là ảo mộng, sáng tạo trên ký ức
mới là sự cần thiết cho hiện tại . Đó là cái mà tôi chưa thể làm được……
Cảm xúc tôi thấy được rõ nhất khi
tham gia sinh hoạt tại tổng đoàn là niềm tự hào. Tôi rất tự hào khi được khoác
lên mình bộ đồng phục Sao Bắc Đẩu, cùng cống hiến để giúp Tổng Đoàn trở nên mạnh
mẽ và phát triển hơn trong tương lai. Tôi tự hào vì khi sinh hoạt ở Sao Bắc Đẩu,
tôi thấy rõ được mình đã lớn lên qua từng ngày, từng buổi sinh hoạt. Niềm vui lớn
nhất của em là khi thấy được các bạn nhỏ trong nhóm lắng nghe và học hỏi nhiều
qua các buổi sinh hoạt, tôi cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết khi thấy mình giúp
ích được cho thế hệ trẻ sau này.
Nhưng tôi vẫn cảm ơn…… Vì ký ức luôn ở đó đợi
tôi. Những gì tôi chờ đợi có thể là một lần được trở lại vào một khoảnh khắc
nào đó , hay muốn làm những gì còn chưa làm được hay là để sửa chữa một lỗi lầm
nào đó và cũng có thể để nắm lấy cơ hội mà tôi đã từng bỏ lỡ.
Hãy cảm ơn vì ký ức
vẫn ở đó ,lúc tôi cần nó lại xuất hiện, dường như đó là một niềm vui nho nhỏ
mang một hay phúc to to , thứ mà tôi luôn nhớ đến dù là thời gian đã trôi xa và
đã qua đi mãi mãi.
Sau này, dù thời gian có khiến tôi
thay đổi như thế nào thì đại gia đình này vẫn luôn có một vị trí trong lòng của
tôi. Bản thân tôi sẽ luôn học hỏi nhiều hơn, rèn luyện và không ngừng cống hiến
để phát huy truyền thống của Tổng Đoàn.
MỘT
NGÀY LÀ SAO BẮC ĐẨU – MÃI MÃI LÀ SAO BẮC ĐẦU
Comments